Di sản văn hóa là gì? Các bài nghiên cứu khoa học liên quan

Di sản văn hóa là toàn bộ giá trị vật thể và phi vật thể do cộng đồng tạo dựng và lưu truyền qua nhiều thế hệ, phản ánh bản sắc và lịch sử xã hội. Nó bao gồm kiến trúc, hiện vật, tập quán, lễ hội và kỹ năng truyền thống, giữ vai trò liên kết giữa quá khứ và hiện tại, hướng đến phát triển bền vững.

Định nghĩa di sản văn hóa

Di sản văn hóa (cultural heritage) là toàn bộ các giá trị vật thể và phi vật thể được hình thành, gìn giữ và truyền lại trong thời gian dài bởi một cộng đồng hoặc dân tộc, nhằm ghi nhận lịch sử, bản sắc và kinh nghiệm xã hội của nhóm đó. Khái niệm này bao hàm không chỉ công trình kiến trúc, khu di tích, đồ tạo tác mà còn bao gồm truyền thống, lễ hội, tri thức dân gian, kỹ năng thủ công và cả môi trường sống văn hóa đặc thù. Di sản văn hóa chính là sợi dây kết nối quá khứ và hiện tại, góp phần bảo đảm sự liên tục văn hoá và phát triển bền vững cho thế hệ tương lai.

Theo định nghĩa của :contentReference[oaicite:0]{index=0}: “Heritage is our legacy from the past, what we live with today, and what we pass on to future generations.” Khái niệm này giúp nhấn mạnh rằng di sản văn hóa là tài sản không chỉ thuộc một cá nhân hay tổ chức mà thuộc về cộng đồng và nhân loại, mang giá trị lịch sử – văn hoá chung. Di sản văn hóa đóng vai trò là nguồn lực cho giáo dục, nghiên cứu, du lịch và phát triển kinh tế – xã hội.

Việc phân biệt rõ di sản văn hóa với các tài sản khác như tài sản trí tuệ hay tài nguyên thiên nhiên giúp xác định phạm vi bảo vệ và phương pháp quản lý đặc thù. Di sản văn hóa không chỉ cần được bảo tồn như kho lưu trữ thụ động mà cần được khai thác một cách bền vững để tạo nên giá trị hiện hành cho cộng đồng và điều kiện phát triển cho thế hệ sau. Sự cân bằng giữa bảo tồn và khai thác là nguyên tắc cơ bản trong quản lý di sản.

Phân loại di sản văn hóa

Di sản văn hóa được phân thành ba nhóm chính để thuận tiện cho việc bảo tồn, nghiên cứu và khai thác: di sản vật thể (tangible), di sản phi vật thể (intangible) và di sản hỗn hợp (mixed). Mỗi loại đòi hỏi phương pháp tiếp cận khác nhau về lưu giữ, truyền tải và khai thác. Việc phân loại này xuất phát từ các văn bản quốc tế như Công ước 1972 và Công ước 2003 của UNESCO, đồng thời được áp dụng trong chính sách quốc gia tại nhiều quốc gia.

Dưới đây là danh sách đặc điểm của từng loại:

  • Di sản vật thể (Tangible heritage): gồm công trình kiến trúc, di tích khảo cổ, di chỉ, đồ vật cổ, tác phẩm nghệ thuật, phim tư liệu,… Vật thể này thường cần được bảo trì, sửa chữa, phục hồi và được đặt trong các danh mục bảo vệ.
  • Di sản phi vật thể (Intangible cultural heritage): bao gồm nghi lễ, lễ hội, biểu diễn nghệ thuật, tri thức và kỹ năng truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, tập quán xã hội và các biểu hiện phong tục. Việc bảo vệ loại này liên quan đến việc ghi chép, truyền dạy, nâng cao nhận thức và tạo điều kiện thực hành.
  • Di sản hỗn hợp (Mixed heritage): là nơi di sản vật thể và phi vật thể gắn kết chặt chẽ hoặc di sản văn hóa nằm trong cảnh quan thiên nhiên đặc biệt. Ví dụ: một khu di tích có lễ hội truyền thống hay cảnh quan văn hóa gắn với cộng đồng bản địa.

Bảng so sánh đặc trưng ba loại di sản văn hóa:

Loại di sản Ví dụ tiêu biểu Yêu cầu bảo tồn chính
Vật thể Đền, cung điện, di chỉ khảo cổ, đồ gốm cổ Bảo dưỡng cấu trúc, bảo vệ vật liệu, bảo vệ môi trường xung quanh
Phi vật thể Lễ hội truyền thống, nghề thủ công, biểu diễn nghệ thuật Ghi chép, truyền dạy, thực hành liên tục
Hỗn hợp Cảnh quan văn hóa kết hợp kiến trúc – tập tục cộng đồng Kết hợp bảo vệ cảnh quan và duy trì đời sống văn hóa

Việc hiểu rõ phân loại giúp các nhà nghiên cứu, quản lý và cộng đồng dân cư lựa chọn chiến lược bảo tồn phù hợp, từ bảo trì vật liệu truyền thống đến tổ chức lễ hội, giáo dục công chúng và khai thác du lịch bền vững.

Giá trị và ý nghĩa của di sản văn hóa

Di sản văn hóa sở hữu nhiều loại giá trị quan trọng: giá trị lịch sử, giá trị thẩm mỹ, giá trị khoa học, giá trị giáo dục và giá trị văn hóa – xã hội. Giá trị lịch sử giúp nhận diện quá khứ và dòng chảy phát triển của cộng đồng; giá trị thẩm mỹ tạo nên vẻ đẹp cảnh quan và công trình; giá trị khoa học hỗ trợ nghiên cứu về công nghệ, vật liệu, xã hội; giá trị giáo dục giúp thế hệ sau hiểu và tiếp nối truyền thống; giá trị văn hóa‑xã hội củng cố bản sắc, tạo cảm giác thuộc về và tăng cường đoàn kết cộng đồng.

Di sản văn hóa được xem là yếu tố tạo nên sự gắn bó và liên kết giữa các thế hệ, giúp truyền tải lòng tự hào dân tộc và giá trị xã hội. Trong bối cảnh toàn cầu hóa, di sản cũng trở thành công cụ ngoại giao mềm, nền tảng cho du lịch, sáng tạo và phát triển kinh tế – xã hội địa phương. Việc truyền lại di sản cho thế hệ sau đòi hỏi sự đầu tư dài hạn, không chỉ về mặt vật chất mà còn về giáo dục và thực hành.

Di sản văn hóa còn là nguồn lực kinh tế – xã hội đáng kể: nó có thể kích hoạt du lịch văn hóa, tạo việc làm cho cộng đồng, phát triển thương hiệu địa phương và thu hút đầu tư. Đồng thời, bảo tồn di sản góp phần nâng cao khả năng phục hồi của cộng đồng trước biến đổi môi trường và xã hội, hỗ trợ phát triển bền vững gắn với bản sắc địa phương.

Yếu tố đe dọa và thách thức bảo tồn

Di sản văn hóa ngày càng đối mặt với nhiều thách thức từ thiên nhiên và con người. Biến đổi khí hậu, đô thị hóa nhanh, ô nhiễm môi trường, thiên tai và chiến tranh là những nguyên nhân vật lý trực tiếp làm tổn hại đến các công trình, hiện vật và cảnh quan di sản. Đồng thời, sự mai một văn hóa trong cộng đồng, đặc biệt với di sản phi vật thể, gây ra đứt gãy quá trình truyền nối giữa các thế hệ.

Việc khai thác di sản quá mức phục vụ du lịch đại trà cũng dẫn đến thương mại hóa văn hóa, biến đổi chức năng nguyên gốc của di sản, thậm chí làm mất bản sắc. Những hoạt động như tổ chức lễ hội theo yêu cầu du lịch, chỉnh sửa kiến trúc để thu hút khách thăm quan, hoặc tạo dựng các phiên bản “giả cổ” khiến giá trị thực của di sản bị bóp méo.

Danh sách một số thách thức phổ biến:

  • Thời tiết cực đoan làm hư hỏng kết cấu di tích.
  • Đô thị hóa xâm lấn không gian cảnh quan di sản.
  • Thiếu kinh phí và kỹ thuật chuyên môn trong trùng tu.
  • Đứt gãy truyền thống thực hành và kỹ năng nghề.
  • Lạm dụng di sản trong quảng bá thương mại không kiểm soát.

Khung pháp lý và chính sách quốc tế

UNESCO là tổ chức dẫn đầu trong việc xây dựng các công ước và chương trình quốc tế bảo vệ di sản văn hóa. Công ước 1972 về bảo vệ di sản văn hóa và thiên nhiên thế giới và Công ước 2003 về bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể là hai văn kiện nền tảng được nhiều quốc gia phê chuẩn và triển khai thực hiện. (whc.unesco.org)

Các quốc gia thành viên có trách nhiệm nhận diện, đề cử, bảo vệ và báo cáo tình trạng của di sản thuộc danh mục quốc gia và quốc tế. Việc thành lập danh sách Di sản Thế giới (World Heritage List) và Danh sách Di sản Cần Bảo Vệ Khẩn Cấp (List of Intangible Heritage in Need of Urgent Safeguarding) giúp kêu gọi cộng đồng quốc tế hành động phối hợp.

Nhiều nước đã xây dựng luật di sản, cơ quan quản lý văn hóa cấp trung ương và địa phương, quy định thẩm quyền về trùng tu, phân quyền quản lý tài sản văn hóa. Chính sách bảo tồn hiện đại cũng nhấn mạnh vai trò cộng đồng trong giám sát, bảo vệ và duy trì sinh hoạt di sản tại chỗ.

Ứng dụng di sản văn hóa trong phát triển bền vững

Theo UNESCO và UNDP, di sản văn hóa cần được tích hợp vào các chiến lược phát triển bền vững, vì nó góp phần nâng cao năng lực địa phương, phát triển du lịch, tạo thu nhập và bảo vệ môi trường. Di sản được xem như “tài sản mềm” hỗ trợ xã hội đạt được các mục tiêu phát triển của Liên Hợp Quốc (SDGs). (unesco.org)

Ví dụ cụ thể: việc bảo tồn làng nghề gốm Bát Tràng không chỉ giúp gìn giữ nghề thủ công cổ truyền mà còn tạo ra hàng ngàn việc làm, đóng góp vào GDP địa phương, xây dựng thương hiệu vùng và tạo điểm nhấn du lịch văn hóa. Các làng cổ như Phước Tích (Huế) hay cổ trấn Hội An cũng là minh chứng cho sự kết hợp thành công giữa bảo tồn và phát triển.

Trong bối cảnh biến đổi khí hậu, di sản văn hóa còn đóng vai trò trong thích ứng: thiết kế kiến trúc truyền thống giúp điều tiết nhiệt độ, sinh hoạt cộng đồng góp phần nâng cao khả năng ứng phó và hỗ trợ lẫn nhau trong thiên tai. Như vậy, bảo tồn di sản không chỉ là mục tiêu, mà còn là phương tiện thực hiện phát triển bền vững.

Giá trị kinh tế và xã hội của di sản văn hóa

Di sản văn hóa là động lực của kinh tế sáng tạo. Theo báo cáo của UNESCO, ngành di sản đóng góp hàng tỷ USD vào doanh thu du lịch toàn cầu mỗi năm, đồng thời tạo hàng triệu việc làm trong các lĩnh vực liên quan: xây dựng, nghệ thuật, thủ công, truyền thông và nghiên cứu. (unesco.org)

Ngoài ra, di sản góp phần củng cố tinh thần cộng đồng. Những hoạt động bảo tồn, tái dựng, phục hồi thường thu hút sự tham gia của cư dân địa phương, giúp xây dựng lòng tự hào, cảm giác gắn bó và trách nhiệm với không gian sống. Di sản trở thành không gian giáo dục cộng đồng về lịch sử, văn hóa và truyền thống dân tộc.

Thách thức đặt ra là cần cân bằng giữa phát triển kinh tế và gìn giữ giá trị nguyên bản của di sản. Việc thương mại hóa không kiểm soát dễ làm mất giá trị gốc và gây phản cảm đối với du khách, ví dụ như xây dựng công trình hiện đại trong khu phố cổ, phục dựng lễ hội sai lệch nội dung hoặc dùng hiện vật sai cách trong mục đích tiếp thị.

Tài liệu tham khảo

  1. UNESCO World Heritage Convention (1972)
  2. UNESCO Convention for the Safeguarding of Intangible Cultural Heritage (2003)
  3. Culture & Sustainable Development – UNESCO
  4. UNESCO – Cultural and Creative Industries Report
  5. MDPI Journal: Sustainability and Heritage Conservation

Các bài báo, nghiên cứu, công bố khoa học về chủ đề di sản văn hóa:

Phát triển đồng bộ bảo tồn di sản văn hóa và du lịch: trường hợp di sản văn hóa danh lam núi Lushan Dịch bởi AI
Springer Science and Business Media LLC - Tập 9 Số 1 - 2021
Tóm tắtPhát triển đồng bộ bảo tồn di sản văn hóa và du lịch là một phần thiết yếu trong du lịch di sản bền vững. Núi Lushan ở Trung Quốc là một địa điểm mà trong quá khứ đã gặp phải những thiếu sót trong công tác bảo tồn di sản và tiếp thị du lịch di sản. Nghiên cứu hiện tại giải quyết vấn đề này bằng cách sử dụng các công nghệ kỹ thuật số như chụp ảnh từ trên cao nghiêng, công nghệ quét laser 3D ... hiện toàn bộ
Đánh giá trải nghiệm của du khách về công nghệ giải thích và trình bày kỹ thuật số tại các di sản văn hóa: Nghiên cứu trường hợp của thị trấn cổ Zuoying Dịch bởi AI
Springer Science and Business Media LLC - Tập 4 Số 1 - 2020
Tóm tắtCác công nghệ kỹ thuật số ngày càng được sử dụng trong quá trình giải thích và trình bày tại các địa điểm di sản văn hóa, chuyển đổi cách thức trưng bày di sản từ các phương pháp trước đây thường đơn điệu và tĩnh lại thành một cách tiếp cận đa dạng hơn, mang tính trải nghiệm và tương tác, đồng thời tạo ra những kết nối mới giữa di sản và công chúng. Trải nghiệm kỹ thuật số đang dần trở thàn... hiện toàn bộ
Phương pháp Đa dạng Sinh học – Chức năng Hệ sinh thái (BEF) nhằm hiểu rõ hơn về các tương tác giữa nuôi trồng thủy sản và môi trường với ứng dụng vào văn hóa hai mảnh vỏ và các hệ sinh thái sống đáy Dịch bởi AI
Reviews in Aquaculture - Tập 12 Số 4 - Trang 2027-2041 - 2020
Tóm tắtCác hệ sinh thái sống đáy ven bờ có thể bị ảnh hưởng bởi nhiều hoạt động của con người, bao gồm cả nuôi trồng thủy sản, đang tiếp tục mở rộng nhanh chóng. Thực tế, hiện nay nuôi trồng thủy sản trên toàn thế giới cung cấp nhiều sinh khối hơn cho tiêu thụ của con người so với các ngư trường tự nhiên. Sự phát triển nhanh chóng này đặt ra câu hỏi về các tương tác mà thực hành này có với môi trư... hiện toàn bộ
Bảo vệ và phát huy giá trị kho tàng di sản văn hóa phục vụ sự nghiệp phát triển bền vững ở Việt Nam
VNU Journal of Science: Social Sciences and Humanities - Tập 32 Số 1S - 2016
Do những đặc điểm địa - văn hóa, trong quá trình dựng nước và giữ nước lâu dài của mình, cộng đồng các dân tộc Việt Nam đã sáng tạo/và còn để lại/những di sản văn hóa hết sức độc đáo và đa dạng. Tính đến nay, trong số hàng chục nghìn di tích lịch sử - văn hoá và danh lam thắng cảnh ở Việt Nam, đã có 92 di tích được xếp loại Quốc gia đặc biệt, 3.048 di tích xếp loại Di tích Quốc gia và 6.092 di tíc... hiện toàn bộ
SO SÁNH HIỆU QUẢ PHỤC HỒI VẬN ĐỘNG SAU ĐỘT QUỴ CỦA CHÂM CỨU CẢI TIẾN CƯỜNG ĐỘ THẤP VỚI CHÂM CỨU CẢI TIẾN CƯỜNG ĐỘ CAO TRONG PHÁC ĐỒ CHÂM CỨU CẢI TIẾN VẬT LÝ TRỊ LIỆU – THUỐC BỔ DƯƠNG HOÀN NGŨ
Tạp chí Y học Việt Nam - Tập 519 Số 2 - 2022
Đặt vấn đề: Đã có nhiều công bố khoa học về hiệu quả phục hồi liệt sau đột quỵ của Châm Cứu Cải Tiến (CCCT) 1 lần/ ngày (CCCT cường độ thấp). Mục tiêu: so sánh hiệu quả phục hồi vận động và cải thiện sinh hoạt hàng ngày các bệnh nhân liệt sau đột quỵ giữa phác đồ CCCT cường độ thấp + Vật lý trị liệu (VLTL) + thuốc Bổ dương hoàn ngũ thang (BDHNT) với phác đồ CCCT cường độ cao (CCCT 2 lần/ ngày) + V... hiện toàn bộ
#Châm cứu cải tiến-CCCT #chỉ số Barthel #FMA #test 9 lỗ #test đi bộ 2 phút #liệt ½ người sau đột quỵ
Tác động của mở rộng đô thị đến di sản văn hóa: nghiên cứu ở khu vực quần thể di tích Huế
Tạp chí Khoa học Đo đạc và Bản đồ - Số 40 - 2019
Những biến động đô thị tốc độ nhanh và quy mô rộng trong những thập kỷ gần đây đã gây ra rất nhiều thách thức trong công tác bảo tồn và quy hoạch sử dụng đất, đặc biệt là công tác bảo tồn di tích lịch sử. Tốc độ phát triển đặt ra một thách thức cho các nhà quy hoạch đô thị, việc mở rộng ranh giới thành phố thường xuyên vượt quá quy hoạch. Điều này dẫn đến những thách thức hơn nữa cho các nhà quy h... hiện toàn bộ
Hình tượng con gà trong tranh dân gian Đông Hồ
Tạp chí Khoa học Đại học Đồng Tháp - Số 40 - Trang 102-107 - 2019
Tranh Đông Hồ được xếp vào danh mục Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia của Việt Nam. Đây là thể loại tranh có giá trị cao về mặt lịch sử, văn hóa và nghệ thuật. Hình ảnh trong tranh tuy mộc mạc, đậm chất dân dã nhưng lại chứa đựng những thông điệp đầy tính nhân văn thể hiện mong ước khao khát về một cuộc sống ấm no, hạnh phúc của người Việt. Bài viết nhằm làm rõ nét độc đáo của dòng tranh dân... hiện toàn bộ
#Tranh Đông Hồ #di sản văn hóa phi vật thể #gà #tranh dân gian #bảo tồn
Giá trị văn hóa cộng đồng và và các yếu tố ảnh hưởng đến việc bảo tồn nghệ thuật diễn xướng Bài chòi miền Trung
Tạp chí Khoa học Đại học Đồng Tháp - Tập 10 Số 4 - Trang 50-59 - 2021
 Bài viết dựa trên việc khảo cứu, quan sát và theo dõi Bài chòi miền Trung để ghi nhận những giá trị văn hoá của Bài chòi. Trong đó, Nghệ thuật diễn xướng Bài chòi miền Trung đóng một vai trò quan trọng để nâng tầm Bài chòi trở thành Di sản văn hoá phi vật thể đại diện của nhân loại. Đằng sau việc công nhận Bài chòi là di sản thì việc bảo tồn di sản đó là điều hết sức quan trọng hiện nay. Bài viết... hiện toàn bộ
#Bài chòi #bảo tồn di sản #nghệ thuật diễn xướng
NGHIÊN CỨU ĐẶC ĐIỂM LÂM SÀNG VÀ CẬN LÂM SÀNG CỦA BỆNH NHÂN NHỒI MÁU CƠ TIM CẤP CÓ ST CHÊNH LÊN CÓ CAN THIỆP MẠCH VÀNH QUA DA THÌ ĐẦU Ở BỆNH VIỆN HỮU NGHỊ ĐA KHOA NGHỆ AN
Tạp chí Y học Việt Nam - Tập 503 Số 2 - 2021
Mở đầu: Nhồi máu cơ tim cấp một trong những là nguyên nhân hàng đầu gây ra bệnh tật và tử vong trên toàn thế giới, là nguyên nhân thường gặp nhất đối với đau thắt ngực ở những bệnh nhân có bệnh lý tim mạch nguy hiểm. NMCT cấp có ST chênh lên là bệnh khá phổ biến hiện nay, vì vậy chúng tôi nghiên cứu đề tài này. Mục tiêu: tìm hiểu đặc điểm lâm sàng và cận lâm sàng của bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp ... hiện toàn bộ
#nhồi máu cơ tim #động mạch vành #LAD
Tổng số: 145   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 10